Lương Mạnh Hải cho biết Tăng Thanh Hà không còn là cô diễn viên nhỏ như thời “Bỗng dưng muốn khóc”. Hai người vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp.
Hoa hậu giang hồ là tác phẩm điện ảnh đầu tay của Lương Mạnh Hải, nơi anh giữ cùng lúc 3 vai trò: nhà sản xuất, biên kịch và đạo diễn. Phim khai thác nhiều góc khuất đằng sau cuộc thi hoa hậu nhưng Lương Mạnh Hải khẳng định "thực tế còn khủng khiếp hơn nhiều". Nam diễn viên cũng không ngại những khen chê vì "khen chê đều đáng quý cả, sợ nhất là tác phẩm đi vào im lặng".
- Điều gì thôi thúc anh trở thành đạo diễn của “Hoa hậu giang hồ”?
- Tôi có câu chuyện nhưng chưa nghĩ ngay đến làm phim. Lúc đầu tôi hỏi đạo diễn Vũ Ngọc Đãng xem có phát triển kịch bản phim được không, anh Đãng trả lời được, sau đó tôi mới bắt tay viết kịch bản.
Viết xong tôi vẫn không nghĩ sẽ làm đạo diễn nhưng sau đó nhận ra tốt nhất là nên tự kể câu chuyện của mình. Tôi tin mình làm sẽ thú vị và thuyết phục hơn chọn một đạo diễn khác. Cuối cùng, Hoa hậu giang hồ ra đời, còn tôi thì "3 trong 1", vừa là nhà sản xuất, vừa là đạo diễn vừa là tác giả kịch bản.
- "3 trong 1", anh có tự tin?
- Làm đạo diễn mà không tự tin thì không làm được vì ra trường quay là mấy chục con người. Mình là đạo diễn, tức “leader”, phải có bản lĩnh để hoàn thành công việc.
- Khó khăn lớn nhất mà anh phải đối mặt là gì?
- Thực ra cái khó khăn nhất không phải ở phim trường mà là trên trang kịch bản. Việc hoàn thành kịch bản là một áp lực với tôi, nhất là khi lịch quay đã lên.
Tôi đã phải sửa kịch bản 25 lần trước khi có thể thở phào vì thấy nó đã tốt lên. Khi bắt đầu quay ở Đà Lạt, tôi vẫn không tin là mình đang quay bộ phim của chính mình. Tôi đã mất đúng 15 tháng cho kịch bản này và bây giờ, mọi thứ đã xong.
- Đó là lý do không phải ai cũng sẵn sàng là “3 trong 1”?
- Thực ra ngay từ khi làm diễn viên, tôi đã biết làm đạo diễn rất cực khổ. Nhưng đúng là khi trực tiếp đứng ở vị trí đó mới hiểu ra hai chữ vất vả là không đủ vì mình phải quán xuyến mọi thứ, có những việc không gọi tên được.
- Ai hỗ trợ anh lớn nhất trong quá trình “thai nghén” và “sinh hạ” đứa con đầu tay?
- Tất nhiên là không thể quên anh Đãng. Anh Đãng hỗ trợ tôi rất nhiều, như một người thầy chỉ dẫn tôi tỉ mỉ về việc phát triển kịch bản, từ bản nháp đầu tiên đến bản hoàn chỉnh là một chặng đường dài.
Ngoài ra, tôi có những cộng sự hiểu mình. Tất cả từ phó đạo diễn, thư ký đều là người quen. Có thư ký đã làm với tôi và anh Đãng suốt 13 năm, tôi coi như người thân trong nhà.
- Dàn diễn viên thì sao, có ai là người thân, “gà nhà”?
- Diễn viên thì chúng tôi casting, mất rất nhiều công sức, chứ không phải không. Chúng tôi làm việc sòng phẳng, do vậy, không có bất đồng nào lớn. Tôi “3 trong 1” nên mọi người cũng không phản kháng mạnh.
- Ở phim trường, anh là tuýp đạo diễn như thế nào?
- Tôi có cả sự cởi mở lẫn khó tính, dù phần đông các diễn viên chọn từ “khó tính” để nói về tôi (cười). Tôi tôn trọng sự đóng góp của diễn viên, mọi người có ý tưởng nào tốt hơn, tôi sẵn sàng ghi nhận.
Luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu nhưng khi cần quy tắc, vẫn phải tuân thủ.
- Câu chuyện đáng nhớ nhất từ phim trường của anh?
- Đó là cái mà mình không lường trước được khi viết kịch bản. Cụ thể, trong kịch bản tôi viết là 30 thí sinh thi hoa hậu, trên giấy thì rất bình thường. Nhưng tại bối cảnh để có 30 diễn viên đóng là số lượng kinh khủng. Chưa kể chuyện make up, làm tóc, ra set, các thí sinh tập nhảy, đi lại… Đó là những cái mà khi mình viết mình không tưởng tượng ra được, tôi cũng bị ngợp.
- Anh từng chia sẻ bản thân “rất thèm tiền”. Với tác phẩm đầu tay, anh đặt mục tiêu tiền bạc hay dấu ấn cá nhân?
- Một người đạo diễn ít khi đặt ra mục tiêu về tiền bạc. Nhưng tôi vừa là đạo diễn vừa là nhà sản xuất, tôi phải nhìn ở góc độ doanh thu nữa. Ít nhà sản xuất nào chắc như đinh đóng cột là phim của mình sẽ cháy vé các rạp.
Phim có ngôi sao vẫn có thể thua, phim không ngôi sao vẫn có thể thắng. Không có chuẩn chung nào cả. Phim của tôi chỉ may mắn là đề cập đến một đề tài mà phim Việt chưa từng làm nên hy vọng sẽ được nhiều khán giả quan tâm.
- Với những khen chê, trái chiều thì sao?
- Khen chê đều đáng quý vì sợ nhất là tác phẩm đi vào im lặng. Tất nhiên là tác phẩm đầu tay như “con đầu cháu sớm”, tôi cũng lo. Nhưng tôi tin là mình đã vào nghề đủ lâu để hiểu phải chấp nhận một cuộc chơi, có gan làm thì có gan chịu, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Nếu bị coi là thảm họa tôi cũng không dành thời gian để thanh minh. Những đánh giá thuộc về báo chí, khán giả. Đạo diễn, nhà sản xuất đều đã hoàn thành trách nhiệm của mình.
- Anh gầy hơn sau bộ phim này phải không?
- Làm xong tôi sụt 7 kg, đúng là phim đầu tay mình cũng dành cho nó nhiều tâm huyết nên cũng rất căng thẳng, lo lắng nhiều thứ.
Khi dựng xong anh Nguyễn Quang Dũng, Vũ Ngọc Đãng cũng xem và góp ý nhiều. Toàn là những góp ý “phang” thẳng vào mặt. Nhưng tôi không ngại vì điều đó. Với vai trò đạo diễn, tôi vẫn là người mới.
- Thông điệp lớn nhất mà anh muốn gửi gắm trong “Hoa hậu giang hồ”?
- Hãy dành thời gian cho những người thân yêu vì chúng ta không biết lúc nào sẽ mất họ. Có khi ta nhận ra và quay trở về thì đã quá muộn.
- Vậy mà số đông nghĩ anh muốn phơi bày mặt tối ở các cuộc thi hoa hậu?
- Thực ra câu chuyện về hai chị em sinh đôi mới là ý tưởng đầu tiên, cuộc thi hoa hậu chỉ là nền. Phim của tôi đúng là nói về hậu trường hoa hậu nhưng cũng tùy từng cách hiểu.
Tôi không phải làm để mỉa mai cuộc thi nào hay đại diện cho cái gì. Mọi chuyện chỉ ở trong phim mà thôi. Thực tế còn kinh khủng hơn Hoa hậu giang hồ rất nhiều nhưng tôi không đưa vào phim.
- Tại sao anh biết nhiều hơn nhưng lại không đưa?
- Cũng là tùy lựa chọn của mỗi người. Mình có nhiều nguyên liệu nhưng chọn cái gì, giấu cái gì là quyền mình. Bởi vì, đôi khi cái mình biết, công chúng cũng biết hết rồi.
- Anh có theo dõi các cuộc thi hoa hậu hiện nay?
- Trong năm nay tôi không theo dõi cuộc thi nào hết vì thời gian đã dành hết cho làm phim. Từ lâu tôi cũng không xem bất cứ chương trình truyền hình trực tiếp nào về các cuộc thi hoa hậu. Nhưng tôi nhận thấy trong vòng 5 năm trở lại, thí sinh đi thi hoa hậu trong nước và quốc tế nhiều vô kể. Tên các hoa hậu mình còn không nhớ hết được.
- Gần đây, anh ít đóng phim. Tại sao?
- Khi mà làm diễn viên, tôi cần có duyên với vai diễn, với đạo diễn. Không phải là ngoài anh Vũ Ngọc Đãng, tôi không có lời mời khác. Nhưng có vai không phù hợp nên tôi không chọn. Nhiều người bảo cứ thử đi nhưng tôi không làm được. Hoặc cũng có những vai hay, đạo diễn giỏi nhưng lại không tìm đến tôi. Như thế cũng là chưa có duyên.
- Nhiều người vẫn chờ đợi anh ở một vai diễn truyền hình, như anh từng gây bão trong “Bỗng dưng muốn khóc”?
- Thực ra, điều ngạc nhiên với tôi là tại sao Bỗng dưng muốn khóc đã qua 12 năm nhưng khi đi ra đường, mọi người vẫn nhắc đến. Điều ấy làm tôi rất xúc động, nghĩa là mọi người chưa quên mình, muốn mình trở lại.
Nhưng cái gì cũng cần duyên và thời điểm nữa. Cũng như Bỗng dưng muốn khóc, khi làm phim có ai nghĩ phim lại trở nên đại chúng như vậy. Cả tôi hay Tăng Thanh Hà đều không ngờ.
- Anh và Tăng Thanh Hà có mối quan hệ thân thiết, tại sao không mời vào cô ấy vào "Hoa hậu giang hồ"?
- Hà Tăng không hợp với vai hoa hậu giang hồ. Hơn nữa, Tăng Thanh Hà còn có con cái và rất nhiều công việc kinh doanh. Hà Tăng không còn là cô diễn viên nhỏ bé như xưa nữa. Giờ, Hà Tăng là một nữ doanh nhân bận rộn, để nhận một dự án phim mới, theo đuổi 1-2 tháng là chuyện không đơn giản.
- 12 năm trước, anh có nghĩ Tăng Thanh Hà sẽ như hiện nay?
- Có chứ vì Hà Tăng luôn nói là thích kinh doanh. Chúng tôi có rất nhiều câu chuyện nói riêng với nhau nên tôi hiểu mơ ước của bạn mình.
- Sau 12 năm, mối quan hệ của hai người như thế nào?
- Vẫn tốt đẹp. Nhưng cũng như các bạn diễn khác, chúng tôi không liên lạc thường xuyên. Hà giờ có gia đình, con cái, rảnh thì còn dành thời gian cho chính mình, đâu thể nào thích là cà phê gặp gỡ được.
- Hai người có bao giờ nghĩ đến việc tái hợp trên màn ảnh?
- Sau Bỗng dưng muốn khóc, chúng tôi ít có cơ hội đóng chung. Dòng đời xô đẩy mình phải chấp nhận. Nói về sự tái hợp thì cả tôi và Tăng Thanh Hà đều muốn nhưng duyên chưa tới thì đành chịu. Nhưng biết đâu, sau này chúng tôi sẽ lại đóng vai vợ chồng lúc về già, biết sao được.
- Anh thấy mình của hiện tại khác gì so với những dấu mốc như “Bỗng dưng muốn khóc”, “Hotboy nổi loạn”?
- Khác nhiều lắm. Hotboy nổi loạn là đã trưởng thành hơn, cảm xúc hơn Bỗng dưng muốn khóc, không còn quá bản năng như trước. Bây giờ thì có lẽ tôi đã đủ già để không còn bỡ ngỡ, bản năng. Chỉ có một điều không bao giờ thay đổi là tôi không cho phép mình hời hợt, cẩu thả trong công việc cũng như cuộc sống.
Dù vậy, với người khác, tôi lại bao dung hơn. Ví dụ ngày xưa nhìn thấy một người đi trễ, tôi rất khó chịu, nhưng bây giờ tôi thường hay đặt câu hỏi vì sao nên thông cảm với họ.
- Anh có bao giờ nghĩ nếu không chuyển hướng vào nghệ thuật, giờ này anh ở đâu?
- Có thể tôi vẫn làm báo. Thực ra đến giờ, tôi vẫn rất trân trọng quãng thời gian 10 năm làm báo vì nếu không có giai đoạn ấy, rất khó có một Lương Mạnh Hải bây giờ.
10 năm làm báo cho tôi nhiều trải nghiệm, kiến thức. Nhiều người hỏi rằng nếu được chọn lựa tôi có muốn làm diễn viên sớm hơn không, tôi trả lời không vì nếu mình bước vào showbiz khi còn quá trẻ, rất dễ bị chuếnh choáng, hoang mang. Làm nghệ sĩ, chỉ tài năng không là chưa đủ.
Q.Đ (Z)
Nhận xét
Đăng nhận xét